Thứ Hai Tuần XXII Thường Niên – Năm C – Ngày 01/09/2025

Lời Chúa: Lc 4, 16-30

Rồi Đức Giê-su đến Na-da-rét, là nơi Người sinh trưởng. Người vào hội đường như Người vẫn quen làm trong ngày sa-bát, và đứng lên đọc Sách Thánh. Họ trao cho Người cuốn sách ngôn sứ I-sai-a. Người mở ra, gặp đoạn chép rằng: Thần Khí Chúa ngự trên tôi, vì Chúa đã xức dầu tấn phong tôi, để tôi loan báo Tin Mừng cho kẻ nghèo hèn. Người đã sai tôi đi công bố cho kẻ bị giam cầm biết họ được tha, cho người mù biết họ được sáng mắt, trả lại tự do cho người bị áp bức, công bố một năm hồng ân của Chúa. Đức Giê-su cuộn sách lại, trả cho người giúp việc hội đường, rồi ngồi xuống. Ai nấy trong hội đường đều chăm chú nhìn Người. Người bắt đầu nói với họ: “Hôm nay đã ứng nghiệm lời Kinh Thánh quý vị vừa nghe.” Mọi người đều tán thành và thán phục những lời hay ý đẹp thốt ra từ miệng Người.

Họ bảo nhau: “Ông này không phải là con ông Giu-se đó sao?” Người nói với họ: “Hẳn là các ông muốn nói với tôi câu tục ngữ: Thầy lang ơi, hãy chữa lấy mình! Tất cả những gì chúng tôi nghe nói ông đã làm tại Ca-phác-na-um, ông cũng hãy làm tại đây, tại quê ông xem nào!” Người nói tiếp: “Tôi bảo thật các ông: không một ngôn sứ nào được chấp nhận tại quê hương mình.”

Thật vậy, tôi nói cho các ông hay: vào thời ông Ê-li-a, khi trời hạn hán suốt ba năm sáu tháng, cả nước phải đói kém dữ dội, thiếu gì bà goá ở trong nước Ít-ra-en; thế mà ông không được sai đến giúp một bà nào cả, nhưng chỉ được sai đến giúp bà goá thành Xa-rép-ta miền Xi-đôn. Cũng vậy, vào thời ngôn sứ Ê-li-sa, thiếu gì người phong hủi ở trong nước Ít-ra-en, nhưng không người nào được sạch, mà chỉ có ông Na-a-man, người xứ Xy-ri thôi. Nghe vậy, mọi người trong hội đường đầy phẫn nộ. Họ đứng dậy, lôi Người ra khỏi thành -thành này được xây trên núi. Họ kéo Người lên tận đỉnh núi, để xô Người xuống vực. Nhưng Người băng qua giữa họ mà đi.

KHIÊM NHƯỜNG DẪN ĐƯỜNG TỚI CHÚA

“Hôm nay đã ứng nghiệm lời Kinh Thánh quý vị vừa nghe” (Lc 4, 21).

Kính thưa cộng đoàn, ca dao tục ngữ Việt Nam có câu: “Bụt chùa nhà không thiêng.” Câu nói này dường như cũng phản ánh rõ nét về tâm trạng của dân làng Na-da-rét khi thấy Chúa Giê-su trở về quê hương. Họ cho rằng họ đã biết quá rõ về Chúa Giê-su: “Ông này chẳng phải là con ông Giu-se sao?” (Lc 4, 22). Chính thái độ tự cho mình biết hết mọi sự về Chúa Giê-su đã khiến nhiều người Na-da-rét rơi vào vũng lầy của những định kiến mà đánh mất cơ hội nhận ra Chúa Giê-su là Đấng Cứu Độ. Những định kiến đó bắt nguồn từ sự kiêu ngạo. Từ việc tự cho mình có quyền phán xét người khác như tổ tông A-đam và E-và khi xưa – muốn được “như Thiên Chúa” (St 3, 5) có quyền định đoạt tốt xấu, đúng sai.

Đối diện với sự đả kích và chối từ của dân làng Na-da-rét, Chúa Giê-su đã “im lặng và đi ngang qua giữa họ” (x. Lc 4, 30). Ngài “im lặng và lánh đi” không phải để chạy trốn, nhưng để mời gọi họ trở về với tâm hồn khiêm nhường và lắng nghe. Ngài vẫn luôn đợi chờ con người mở lòng để vượt qua những định kiến, những tiếng ồn ào của đám đông mà nhận ra chính Ngài là Đấng Cứu Độ. Hành động “im lặng và lánh đi” của Chúa Giê-su trước dân làng Na-da-rét cũng luôn mời gọi mỗi người chúng ta nhìn lại cách chúng ta đang lắng nghe Chúa. Phải chăng chúng ta cũng đang rơi vào tình trạng như dân làng Na-da-rét xưa, khi quá tự cao về bản thân, quá tự mãn về học vấn, hoặc quá tự tin về những định kiến cá nhân mà khiến cho Thiên Chúa cũng đành “im lặng và lánh đi” như vậy?

Trong Bài đọc I ngày mai, thánh Phao-lô mời gọi các tín hữu Thê-xa-lô-ni-ca sống khiêm nhường để đón nhận mầu nhiệm của Thiên Chúa. Ngài an ủi rằng những ai tin vào Chúa Giê-su sẽ được sống lại, bởi “Chúa sẽ mang theo những kẻ đã an giấc trong Người” (x. 1 Tx 4, 14). Tuy nhiên, niềm hy vọng này đòi hỏi một tâm hồn khiêm nhường, sẵn sàng tin cậy vào ý định của Thiên Chúa. Với sự khiêm nhường và lòng kính sợ Thiên Chúa, bà Ê-li-sa-bét đã không còn chào Đức Ma-ri-a như vẫn thường chào người em họ của mình, nhưng bà đã phải thốt lên rằng: “Bởi đâu tôi được Thân Mẫu Chúa tôi đến với tôi thế này?” (Lc 1, 43). Thật vậy, chính tâm hồn khiêm nhường đã giúp bà vượt qua mọi giới hạn của cái nhìn con người để nhận ra mầu nhiệm của Thiên Chúa.

Chúa Giê-su đã không nhìn Ma-đa-lê-na, Phao-lô, Au-gus-ti-nô và biết bao người khác bằng những định kiến về quá khứ tội lỗi, nhưng Chúa Giê-su nhìn các ngài bằng ánh mắt xót thương của Thiên Chúa và mở ra cho các ngài một tương lai mới trong ân sủng. Xin Chúa giúp mỗi người chúng ta luôn biết khiêm nhường lắng nghe và tin tưởng vào Thiên Chúa hầu có thể bước đi trong ân sủng của Ngài. Amen.

Comments are closed.