Thứ Hai Tuần XXII Mùa Thường Niên – Ngày 02/09/2024

[loichua id=”1″ title=”Lời Chúa: Lc 4,16-30″]

Rồi Đức Giê-su đến Na-da-rét, là nơi Người sinh trưởng. Người vào hội đường như Người vẫn quen làm trong ngày sa-bát, và đứng lên đọc Sách Thánh.

Họ trao cho Người cuốn sách ngôn sứ I-sai-a. Người mở ra, gặp đoạn chép rằng: “Thần Khí Chúa ngự trên tôi, vì Chúa đã xức dầu tấn phong tôi, để tôi loan báo Tin Mừng cho kẻ nghèo hèn. Người đã sai tôi đi công bố cho kẻ bị giam cầm biết họ được tha, cho người mù biết họ được sáng mắt, trả lại tự do cho người bị áp bức, công bố một năm hồng ân của Chúa.”

Đức Giê-su cuộn sách lại, trả cho người giúp việc hội đường, rồi ngồi xuống. Ai nấy trong hội đường đều chăm chú nhìn Người. Người bắt đầu nói với họ: “Hôm nay đã ứng nghiệm lời Kinh Thánh quý vị vừa nghe.”

Mọi người đều tán thành và thán phục những lời hay ý đẹp thốt ra từ miệng Người. Họ bảo nhau: “Ông này không phải là con ông Giu-se đó sao?”

Người nói với họ: “Hẳn là các ông muốn nói với tôi câu tục ngữ: Thầy lang ơi, hãy chữa lấy mình! Tất cả những gì chúng tôi nghe nói ông đã làm tại Ca-phác-na-um, ông cũng hãy làm tại đây, tại quê ông xem nào!” Người nói tiếp: “Tôi bảo thật các ông: không một ngôn sứ nào được chấp nhận tại quê hương mình.”

“Thật vậy, tôi nói cho các ông hay: vào thời ông Ê-li-a, khi trời hạn hán suốt ba năm sáu tháng, cả nước phải đói kém dữ dội, thiếu gì bà goá ở trong nước Ít-ra-en; thế mà ông không được sai đến giúp một bà nào cả, nhưng chỉ được sai đến giúp bà goá thành Xa-rép-ta miền Xi-đôn.

Cũng vậy, vào thời ngôn sứ Ê-li-sa, thiếu gì người phong hủi ở trong nước Ít-ra-en, nhưng không người nào được sạch, mà chỉ có ông Na-a-man, người xứ Xy-ri thôi.” Nghe vậy, mọi người trong hội đường đầy phẫn nộ.

Họ đứng dậy, lôi Người ra khỏi thành -thành này được xây trên núi. Họ kéo Người lên tận đỉnh núi, để xô Người xuống vực. Nhưng Người băng qua giữa họ mà đi.

 

[/loichua] [loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]

TỪ CHỐI SỰ SỐNG

“Họ đứng dậy, lôi Người ra khỏi thành – thành này được xây trên núi.” (Lc 4, 29)

Chúa Giêsu là trung tâm lịch sử cứu độ. Trước Chúa Giêsu, tức thời Cựu Ước, dân chúng mong chờ Đấng Messia. Từ ngàn xưa con người tội lỗi, hư hỏng, nên phải chịu nhiều đau khổ và chịu chết. Nhưng vì tình thương yêu, Thiên Chúa đã hứa ban Đấng Cứu Độ.

Khắp vùng Galilê, Chúa Giêsu được mọi người tôn vinh, thán phục với những lời giảng dạy có uy quyền và mới mẻ. Thế nhưng, khi trở về Nadaret, nơi Chúa Giêsu đã sinh trưởng để mang đến Tin Mừng Cứu độ, mang sự sống thì bị từ chối, bị xua đuổi. Ở quê hương, họ không tin, một Giêsu cùng lớn lên, cùng sống trong một ngôi làng nhỏ bé lại có thể là tiên tri, và lại càng không thể là Đấng Mêsia bấy lâu họ đợi trông. Họ không tin Chúa Giêsu vì biết rõ gốc gác bình thường của Người. Họ quá đề cao chính mình. Một điều mà số đông những người ở quê hương của Chúa còn thiếu, đó là cần có một con mắt đức tin. Họ cần thay đổi não trạng, thay đổi cách nhìn người khác. Đôi mắt đức tin của họ không được mở ra để đón nhận ơn cứu độ của Thiên Chúa ban qua Đức Giêsu. Họ còn thua những người dân ngoại. Bà góa thành Xa-rep-ta miền Xi-Đôn thời ông Êlia đã tin. Ông Na-a-man người Xy-ri thời ông Ê-li-sa đã tin. Họ được chữa lành và được cứu đói. Trong khi đó, dân làng Nazarét đã không tin, đã từ chối ơn cứu độ và tìm cách đưa Chúa ra khỏi cuộc đời.

Dân Israel là vậy, quê hương Chúa là thế, còn chúng ta đã đem Chúa vào trong cuộc đời mỗi chúng ta hay chưa? Thế giới đã và đang xảy ra những thảm họa khủng khiếp như: chiến tranh, thiên tai hay đại dịch Covid đã hoành hành. Chúng ta lại hỏi: Tại sao Thiên Chúa lại để xảy ra những thảm họa khủng khiếp như vậy? Chắc chắn Thiên Chúa rất buồn vì những điều đó xảy ra. Chúa cũng buồn vì con người đã từ chối tình yêu thương vô cùng thẳm sâu và vô cùng bao la của Người. Vì, con người đã yêu cầu Ngài đi ra khỏi trường học, khỏi đất nước và khỏi đời sống của chính mình. Làm sao chúng ta có thể mong Chúa ban ơn lành và che chở chúng ta khi chúng ta đã khẩn thiết xin Ngài hãy để mặc chúng ta. Cũng vậy, chính dân thành Nadarét quê hương của Chúa Giêsu đã lôi Ngài ra khỏi thành, tìm cách đẩy Ngài vào chỗ chết. Không hơn không kém, chính chúng ta cũng đang loại bỏ Ngài mỗi khi chúng ta phạm tội. Cũng có khi chúng ta ở bên Chúa nhưng lại hăm hở chạy theo những người lạ, chạy theo những thú vui vật chất chóng qua. Chúng ta không cần đến Ngài giúp đỡ, chở che mỗi khi chúng ta khó khăn, thử thách. Vậy thì làm sao con người đủ sức mà chống lại được những thảm họa. Vậy thì làm sao con người không đi vào chỗ chết. Điều quan trọng hôm nay là chúng ta biết khiêm tốn nhìn nhận sự giới hạn của bản thân mà đón nhận Chúa, đón nhận mệnh lệnh Người để chúng ta được sống.

Lạy Chúa, xin cho chúng con khi đọc Lời Chúa biết nhận ra Chúa ngày một hơn và tin tưởng vào tình thương tha thứ của Thiên Chúa. Nhờ đó, chúng con luôn trung thành, cam đảm vượt qua mọi trở ngại để làm chứng nhân ơn cứu độ. Amen.

[/loichua]

Comments are closed.