[loichua id=”1″ title=”Lời Chúa: Ga 4, 43-54″]
Khi ấy, Chúa Giêsu bỏ Samaria mà đến Galilêa. Chính Người đã nói: “Không vị tiên tri nào được kính nể nơi quê hương mình”. Khi Người đến Galilêa, dân chúng ra đón tiếp Người: Họ đã chứng kiến tất cả các việc Người làm ở Giêrusalem trong dịp lễ; vì họ cũng đi dự lễ. Người trở lại Cana xứ Galilêa, nơi Người đã biến nước thành rượu. Bấy giờ có một quan chức nhà vua ở Capharnaum có người con trai đang đau liệt. Ðược tin Chúa Giêsu đã bỏ Giuđêa đến Galilêa, ông đến tìm Người và xin Người xuống chữa con ông sắp chết. Chúa Giêsu bảo ông: “Nếu các ông không thấy những phép lạ và những việc phi thường, hẳn các ông sẽ không tin”. Viên quan chức trình lại Người: “Thưa Ngài, xin Ngài xuống trước khi con tôi chết”. Chúa Giêsu bảo ông: “Ông hãy về đi, con ông mạnh rồi”. Ông tin lời Chúa Giêsu nói và trở về. Khi xuống đến sườn đồi thì gặp gia nhân đến đón, báo tin cho ông biết con ông đã mạnh. Ông hỏi giờ con ông được khỏi. Họ thưa: “Hôm qua lúc bảy giờ cậu hết sốt”. Người cha nhận ra là đúng giờ đó Chúa Giêsu bảo ông: “Con ông mạnh rồi”, nên ông và toàn thể gia quyến ông đều tin. Ðó là phép lạ thứ hai Chúa Giêsu đã làm khi Người ở Giuđêa về Galilêa.
[/loichua] [loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]
ĐỨC TIN CÓ HÀNH ĐỘNG
“Đức Giêsu bảo: ‘Ông cứ về đi, con ông sống’. Ông tin vào lời Đức Giêsu nói với mình, và ra về” (Ga 4, 50).
Tin Mừng hôm nay gửi tới mỗi người tín hữu nhiều sứ điệp. Một trong số đó là lời mời gọi sống “Đức tin có hành động”. Chúng ta hãy xem đức tin của viên sĩ quan cận vệ của nhà vua qua Tin Mừng. Chúa Giêsu bảo: “Ông cứ về đi, con ông sống”. Đây là một đáp từ của Chúa, qua đó mời gọi viên sĩ quan tin vào lời Ngài. Ông đã đáp lời bằng thái độ tin trong lòng: “Ông tin vào lời Chúa Giêsu nói với mình”. Không chỉ dừng lại ở việc tin, ông còn biến niềm tin ấy thành một hành vi cụ thể bên ngoài: “và ông ra về”. Kết quả là “con ông đã sống”. Đức tin của viên sĩ quan là đức tin có hành động. Chính ở điểm này mà Thánh Giacôbê không ngần ngại khẳng định: “Đức tin không có hành động là đức tin chết” (x. Gc 2, 26). Phụng vụ Lời Chúa hôm nay nhắn nhủ người tín hữu rằng tin trong lòng là điều tốt và cần, nhưng chưa đủ, mà hãy sống thể hiện niềm tin ấy ra bên ngoài. Đó mới là đức tin có hiệu năng cứu độ con người: “Nếu miệng bạn tuyên xưng Đức Giêsu là Chúa, và lòng bạn tin rằng Thiên Chúa đã làm cho Người sống lại từ cõi chết, thì bạn sẽ được cứu độ. Quả thế, có tin thật trong lòng, mới được nên công chính; có xưng ra ngoài miệng, mới được ơn cứu độ” (Rm 10, 9-10).
“Đạo tại tâm” là một quan niệm sống đạo mà chúng ta thường nghe ở đâu đó nơi nhiều người công giáo. Nó trở nên nguy hại khi đương sự đề cao quan niệm này một cách thái quá đến nỗi thực hành kiểu sống không kinh nguyện, không đi Lễ, thậm chí bỏ xưng tội suốt nhiều năm. Chúng ta có thể ghi nhận điều này: bột giặt có công dụng tẩy bẩn, nhưng để đồ dơ có thể sạch thì còn cần đến đôi bàn tay của ta nữa. Đức tin cũng vậy, hiệu năng của nó là cứu độ, nhưng để một người có thể vào được Nước Trời thì đòi họ phải thực hành đức tin ấy nữa, vì đó là điều kiện bắt buộc của Thiên Chúa. Vậy, nếu có ai đó đang sống theo lối “Đạo tại tâm”, tức chỉ tin mà không hành động theo đức tin, thì Chúa Giêsu tha thiết kêu gọi người ấy thoát ra tình trạng này. Đời sống đức tin không thể cứ theo cách nghĩ riêng của chúng ta, nhưng phải trong sự hướng dẫn của Lời Chúa. Mùa Chay là thời gian ân sủng và thương xót của Chúa, chúng ta hãy nghe tiếng Chúa mời gọi để sống đức tin đầy đủ hơn: đức tin có hành động.
Lạy Chúa Giêsu, xin giúp chúng con luôn sống trong ánh sáng của Lời Chúa, để nhờ ơn Chúa giúp, chúng con không trở nên những người chỉ nói mà không làm, chỉ tin mà không thực hành, nhưng trở thành những Kitô hữu với đức tin luôn có hành động kèm theo. Amen.
[/loichua]