[loichua id=”1″ title=”Lời Chúa: Mt 8, 5 – 17″]
Khi ấy, Chúa Giêsu vào thành Capharnaum, thì có một đại đội trưởng đến thưa Chúa rằng: “Lạy Thầy, thằng nhỏ nhà tôi đau nằm ở nhà, nó bị tê liệt đau đớn lắm!” Chúa Giêsu phán bảo ông rằng: “Tôi sẽ đến chữa nó”. Nhưng viên đại đội trưởng thưa Người rằng: “Lạy Thầy, tôi không đáng được Thầy vào dưới mái nhà tôi, nhưng xin Thầy chỉ phán một lời, thì thằng nhỏ của tôi sẽ lành mạnh. Vì chưng, cũng như tôi chỉ là người ở dưới quyền, nhưng tôi cũng có những người lính thuộc hạ, tôi bảo người này đi thì anh đi, tôi bảo người kia đến thì anh đến, tôi bảo gia nhân làm cái này thì nó làm!” Nghe vậy, Chúa Giêsu ngạc nhiên và nói với những kẻ theo Người rằng: “Quả thật, Ta bảo các ngươi, Ta không thấy một lòng tin mạnh mẽ như vậy trong Israel. Ta cũng nói cho các ngươi biết rằng: nhiều người từ phương đông và phương tây sẽ đến dự tiệc cùng Abraham, Isaac và Giacóp trong nước trời. Còn con cái trong nước sẽ bị vứt vào nơi tối tăm bên ngoài, ở đó sẽ phải khóc lóc nghiến răng”. Đoạn Chúa nói với viên sĩ quan rằng: “Ông cứ về, ông được như ông đã tin”. Và ngay giờ ấy, gia nhân ông đã được lành mạnh.
Khi Chúa Giêsu vào nhà ông Phêrô, thấy bà mẹ vợ ông đang sốt rét liệt giường. Chúa chạm đến tay bà và cơn sốt biến đi. Bà chỗi dậy tiếp đãi các ngài.
Đến chiều, họ đưa đến cho Chúa nhiều người bị quỷ ám: Chúa dùng lời đuổi quỷ, và chữa lành tất cả các bệnh nhân, để ứng nghiệm lời tiên tri Isaia nói rằng: “Người đã gánh lấy các bệnh tật của chúng ta, và đã mang lấy những nỗi đau thương của chúng ta”.
[/loichua] [loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]
THÁI ĐỘ CỦA ĐỨC TIN
“nhưng xin Ngài chỉ nói một lời là đầy tớ tôi được khỏi bệnh.” (Mt 8,8b)
Đã biết bao lần Thiên Chúa thứ tha và giao hòa lại, nhưng dân Israel vẫn hết lần này đến lần khác chối bỏ Thiên Chúa để theo thần ngoại. Thiên Chúa đã thử thách và tôi luyện đức tin để họ xứng đáng là dân riêng của Ngài. Dọc dài dòng lịch sử cứu độ, ta thấy bao mẫu gương cho niềm tin trung kiên vào sự quan phòng của Thiên Chúa toàn năng: tổ phụ Abraham, mẹ Maria… và một mẫu gương dân ngoại mà chúng ta nghe trong tin mừng hôm nay – viên đội trưởng. Chúa Giêsu đã phải khen ông rằng: “Tôi bảo thật các ông: Tôi không thấy một người Israel nào có lòng tin như thế ” (Mt 8,10).
Câu tuyên xưng của viên đội trưởng “Tôi chẳng đáng Ngài vào nhà tôi, nhưng xin Ngài chỉ nói một lời là đầy tớ tôi được khỏi bệnh” (Mt 8,8) đáng là chúng ta phải suy nghĩ về lòng tin, về phận làm con Chúa của mình. Rất nhiều những cụ ông cụ bà quê mùa ít học, miệng lẩm bẩm câu kinh, chuỗi hạt nhưng các ngài lại có một lòng tin mạnh mẽ, một niềm tín thác trọn vẹn.
Có một nghịch lí là khi người ta lớn lên, được học hỏi về Chúa nhiều hơn, được tiếp thu tri thức nhiều hơn thì đời sống đức tin lại có chiều hướng đi xuống, sống khô khan nguội lạnh. Câu tuyên xưng ngoài miệng chưa đi tới đôi tay, chưa đi vào cuộc sống, chưa thể hiện bằng việc làm. Đức tin chết dần chết mòn theo thời gian, đời sống đức tin quá ư là thờ ơ, hờ hững. Tuyên xưng ngoài môi miệng sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu không đi tới hành động. Thánh Giacôbê tông đồ đã nói: “Đức tin không có hành động là đức tin chết”.
Qua mẫu gương của viên đại đội trưởng, Chúa mời gọi chúng ta hãy làm sống lại đời sống đức tin của mình, biết đặt trọn niềm tín thác vào Chúa, dẫu cho gian nan thử thách của cuộc sống đang bủa vây ta, vì “những tật nguyền của chúng ta chính ngài đã lãnh nhận.”
Lạy Chúa Giêsu, chúng con chỉ khoe khoang trên môi miệng nhưng chúng con lại chưa tin tưởng vào Chúa. Xin cho chúng con biết quý trọng hồng ân đức tin, với ý thức rằng đó là món quà quý giá mà Chúa đã ban tặng nhưng không. Xin giúp chúng con đừng để ân huệ lớn lao đó ra vô hiệu nhưng trổ sinh hoa trái thánh thiện trong đời sống chúng con. Amen.
[/loichua]