Lời Chúa: Ga 20, 11-18
Bà Ma-ri-a Mác-đa-la đứng ở ngoài, gần bên mộ, mà khóc. Bà vừa khóc vừa cúi xuống nhìn vào trong mộ, thì thấy hai thiên thần mặc áo trắng ngồi ở nơi đã đặt thi hài của Đức Giê-su, một vị ở phía đầu, một vị ở phía chân. Thiên thần hỏi bà: “Này bà, sao bà khóc?” Bà thưa: “Người ta đã lấy mất Chúa tôi rồi, và tôi không biết họ để Người ở đâu!” Nói xong, bà quay lại và thấy Đức Giê-su đứng đó, nhưng bà không biết là Đức Giê-su. Đức Giê-su nói với bà: “Này bà, sao bà khóc? Bà tìm ai?” Bà Ma-ri-a tưởng là người làm vườn, liền nói: “Thưa ông, nếu ông đã đem Người đi, thì xin nói cho tôi biết ông để Người ở đâu, tôi sẽ đem Người về.” Đức Giê-su gọi bà: “Ma-ri-a!” Bà quay lại và nói bằng tiếng Híp-ri: “Ráp-bu-ni!” (nghĩa là “Lạy Thầy”). Đức Giê-su bảo: “Thôi, đừng giữ Thầy lại, vì Thầy chưa lên cùng Chúa Cha. Nhưng hãy đi gặp anh em Thầy và bảo họ: “Thầy lên cùng Cha của Thầy, cũng là Cha của anh em, lên cùng Thiên Chúa của Thầy, cũng là Thiên Chúa của anh em”“. Bà Ma-ri-a Mác-đa-la đi báo cho các môn đệ: “Tôi đã thấy Chúa”, và bà kể lại những điều Người đã nói với bà.
SỨ GIẢ TIN MỪNG PHỤC SINH
“Tôi đã thấy Chúa” (Ga 20, 18)
“Tôi đã thấy Chúa!” Lời chứng đầy kinh ngạc và niềm vui vỡ òa của Maria Mác-đa-la vang vọng qua bao thế kỷ, vẫn còn nguyên sức mạnh lay động lòng người. Lời chứng ấy không chỉ là một sự kiện lịch sử, mà còn là một lời mời gọi thiết tha đến mỗi người chúng ta: Hãy mở lòng ra để gặp gỡ Chúa Giê-su Phục Sinh, Đấng đang hiện diện sống động giữa đời thường.
Maria Mác-đa-la đến mộ Chúa Giê-su với nỗi buồn đau và tuyệt vọng. Bà tìm kiếm một thi hài, nhưng lại gặp gỡ một Đấng Phục Sinh. Cuộc gặp gỡ này hoàn toàn vượt quá mọi mong đợi của bà. Trong cuộc sống của chúng ta, Chúa Giê-su cũng thường xuất hiện một cách bất ngờ, vào những lúc chúng ta ít ngờ tới nhất. Ngài có thể hiện diện trong một lời nói ân cần, một cử chỉ yêu thương, một khoảnh khắc tĩnh lặng, hoặc thậm chí trong những thử thách và khó khăn.
Sau cuộc gặp gỡ diệu kỳ với Chúa Giê-su Phục Sinh, Maria Mác-đa-la đã trở thành sứ giả đầu tiên của Tin Mừng Phục Sinh. Bà không thể giữ niềm vui ấy cho riêng mình, mà vội vã chia sẻ cho các môn đệ, những người đang chìm trong nỗi buồn và hoang mang. Lời chứng của bà là lời chứng của một niềm tin sống động, một niềm tin vào Đấng Phục Sinh, Đấng đã chiến thắng sự chết và là một thực tại vượt quá mọi giác quan. Bà đã thấy Chúa, và bà tin vào những gì mình đã thấy.
Chúa Giê-su Phục Sinh không chỉ hiện ra với Maria Mác-đa-la, mà còn trao cho bà một sứ mệnh: “Hãy đi báo tin cho các môn đệ”. Sứ mệnh ấy cũng được trao ban cho mỗi người chúng ta, những người đã được rửa tội và đón nhận Tin Mừng Phục Sinh. Chúng ta được mời gọi trở thành những chứng nhân sống động của Tin Mừng Phục Sinh, không chỉ bằng lời nói, mà còn bằng chính lối sống của mình. Chúng ta có thể loan báo Tin Mừng bằng cách sống yêu thương, phục vụ tha nhân, và kiên vững làm chứng cho niềm hy vọng vào Đấng Phục Sinh.
Trước mầu nhiệm Phục Sinh, tôi tự hỏi: Tôi đã gặp Chúa Giê-su phục sinh thế nào? Liệu tôi có đủ tinh tế để nhận ra sự hiện diện của Ngài trong những điều bình dị và bất ngờ của cuộc sống? Nhìn vào gương Maria Mác-đa-la, tôi chất vấn: Tôi có đủ can đảm làm chứng cho niềm tin và chia sẻ niềm vui Phục Sinh cho người khác? Lời mời gọi hôm nay vang vọng: Tôi đang thực hiện sứ mệnh loan báo Tin Mừng ra sao? Cuộc sống tôi có phản ánh niềm tin vào Chúa Phục Sinh và xứng đáng với danh hiệu Kitô hữu?
“Tôi đã thấy Chúa!” Lời chứng của Maria Mác-đa-la là một lời mời gọi chúng ta hãy mở lòng ra để gặp gỡ Chúa Phục Sinh, Đấng đang hiện diện sống động giữa đời thường. Hãy để cho niềm vui Phục Sinh biến đổi cuộc đời chúng ta, và hãy trở thành những người loan báo Tin Mừng cho mọi người.
Chúng ta cùng cầu xin Chúa, ban cho chúng ta đôi mắt đức tin để nhận ra sự hiện diện của Ngài trong cuộc sống đồng thời ban cho chúng ta lòng can đảm để làm chứng cho niềm tin của mình, và ban cho chúng ta trái tim yêu thương để loan báo Tin Mừng cho mọi người.