Từ chủ đạo trong các bài đọc kinh thánh chủ nhật hôm nay là đức tin.Về vấn đề nầy, còn nhiều sai lầm cần phải sửa chữa. Tin ở đây không chỉ là hành vi tin vào một điều gì, cũng không đơn thuần là một ý kiến, hay một kết luận từ một suy tư hoặc một lí luận. Trước tiên, đức tin là một đà sống, một gắn bó, một dấn thân của con người hướng về Thiên Chúa. Như thế, “tin” là một động từ quá nghèo nàn, không đủ để mô tả thực tại phong phú ấy. Điều quan trọng nhất là dựa vào Thiên Chúa, nghe lời Ngài như người ta hạnh phúc lắng nghe tiếng nói của người mà người ta thực sự tin tưởng. Tất cả điều ấy chỉ có thể trở thành hiện thực nếu như chúng ta có đôi tai và trái tim mở rộng. Đó là một cố gắng mà chúng ta phải thực hiện hằng ngày.
Trong bài đọc thứ nhất, chúng ta thấy tiên tri đối diện với bạo lực của người ác và quyền thế. Tình huống ngày nay cũng tương tự, chúng ta thường mất tinh tưởng trước bạo lực leo thang trên thế giới, trong xã hội hay học đường hiện nay. Từ đó, chúng ta hiểu được lời than vãn của tiên tri Ha ba cúc khi ông la lớn trước sự im lặng lạ lùng của Thiên Chúa: “Cho đến bao giờ, lạy Đức Chúa, con kêu cứu mà Ngài chẳng đóai hoài, con la lên: ‘Bạo tàn!’ mà Ngài không cứu vớt”. Tiếng kêu cứu đau khổ ấy luôn luôn có tính thời sự. Chúng ta cảm nhận trong thân xác của mình sự đau khổ của thế gian, bạo lực khủng khiếp. Nhưng là những người Ki tô hữu, chúng ta biết cần phải kín múc nơi nào sức mạnh để giải phóng nhân loại.
Thật ra, đúng như lời Đức Cha Coffy nói: “Người tín hữu không sống một cuộc sống khác cuộc sống bình thường, họ chỉ sống cuộc sống bình thường một cách khác”. Họ tin cậy vào Thiên Chúa. Họ không thể bằng lòng với một đức tin nhàm chán thể hiện qua những hình thức tín lí và những việc đạo đức ít nhiều mang tính phù phép. Họ hiểu rằng đức tin của họ phải được nuôi dưỡng bằng Lời Thiên Chúa và phải tích cực sống động. Với sự giúp đỡ của Chúa Thánh Thần, chúng ta phải sẵn sàng khơi lại ngọn lửa ơn sủng sắp tắt.
Như Ha ba cúc và các tông đồ, chúng ta được mời gọi hướng về Thiên Chúa để cầu xin Người gia tăng đức tin cho chúng ta. Và trong Tin mừng, Chúa Giêsu nói đến trách nhiệm của chúng ta. Đức tin không phải là một sự thóai thác. Niềm hi vọng không phải là một sự nhẫn nhục chịu đựng. Chúa Giêsu so sánh đức tin với một năng lực lạ lùng có thể nâng cả thế giới lên. Như một hạt nhỏ xíu có thể chuyển dời cả núi non. Những ngọn núi gây trở ngại cho chúng ta: đó là sự dửng dưng, sự bất động, sự sợ hãi dấn thân, tính ích kỉ dưới mọi hình thức. Chúng ta được mời gọi chính là để cho cuộc chiến đấu hằng ngày ấy.
Chúa tin tưởng chúng ta, nên Ngài giao phó cho chúng ta những trách nhiệm trong thế giới mà chúng ta đang sống. Ngài không làm việc thay thế cho chúng ta, nhưng ban cho chúng ta sức mạnh nội tâm mà chúng ta cần đến nếu chúng ta biết cầu xin Người. Sức mạnh ấy chính là Chúa Thánh Thần. Ngài ban Thánh Thần để chúng ta trở nên những người sáng tạo với Ngài. Nhưng Ngài nhắc nhở chúng ta luôn nhớ rằng mình chỉ là “những người đầy tớ vô dụng”. Công việc chính yếu thì do Thiên Chúa làm. Còn chúng ta chỉ là những dụng cụ. Một dụng cụ để một mình thì không dùng vào việc gì cả, nhưng không thể không có dụng cụ. Chúng ta đừng buồn vì mang tước hiệu “đầy tớ vô dụng”. Phải cố gắng hiểu cho đúng: “Anh em chỉ là những người đầy tớ”, vì chúng ta dấn thân cho một sứ mạng vượt quá sức chúng ta. Chúng ta chỉ là những kẻ thừa hành. Lời Chúa không phải là lời cứng cõi nhưng là lời động viên, nói với chúng ta rằng trách nhiệm chính yếu không nằm trên vai chúng ta.
Nói khác đi, đó là lời giảm nhẹ trách nhiệm, nhưng không vì thế mà chúng ta trở nên vô ích. Thiên Chúa kêu gọi chúng ta vì Người yêu thương và tin tưởng nơi chúng ta. Chính qua những việc làm chẳng ra gì của chúng ta mà Người thực hiện công trình của Người. Tất cả những điều đó phải khiến chúng ta vô cùng hãnh diện nhưng không làm cho chúng ta lo lắng. Một điều Người đòi hỏi nơi chúng ta là luôn an phận người tôi tớ. Trách nhiệm chính là của Người. Người sẽ thực hiện những điều kì diệu, miễn là chúng ta tin tưởng đi theo và phục vụ Người. Vì thế chúng ta được mời gọi phó thác vào quyền năng của Thiên Chúa. Chính Người hành động chứ không phải đức tin mạnh hay yếu của chúng ta. Chúng ta làm hết sức mình trong việc loan báo tin mừng và xây dựng một thế giới công bình và huynh đệ hơn. Nhưng chúng ta không thể thực hiện được điều gì nếu không tin cậy và tha thiết cầu nguyện với Đức Ki tô.
Mỗi ngày chủ nhật, chúng ta đến kín múc tận nguồn suối là Lời Chúa và Mình Thánh Đức Ki tô. Lương thực ấy chỉ sinh hiệu quả khi chúng ta mở ra cho tình yêu đối với Cha và tất cả anh em chúng ta. Chính việc lãnh nhận lời Thiên Chúa và Thánh Thể nuôi dưỡng đức tin và giúp chúng ta có thể hành động cho Đức Ki tô và với Ngài.
Phục vụ Lời ĐCV Xuân Lộc