Thứ Tư Tuần XX Thường Niên – Năm C – Ngày 20/08/2025

Lời Chúa: Mt 20,1-16a

“Nước Trời giống như chuyện gia chủ kia, vừa tảng sáng đã ra mướn thợ vào làm việc trong vườn nho của mình. Sau khi đã thoả thuận với thợ là mỗi ngày một quan tiền, ông sai họ vào vườn nho làm việc. Khoảng giờ thứ ba, ông lại trở ra, thấy có những người khác ở không, đang đứng ngoài chợ.” Ông cũng bảo họ: “Cả các anh nữa, hãy đi vào vườn nho, tôi sẽ trả cho các anh hợp lẽ công bằng.” Họ liền đi. Khoảng giờ thứ sáu, rồi giờ thứ chín, ông lại trở ra và cũng làm y như vậy. Khoảng giờ mười một, ông trở ra và thấy còn có những người khác đứng đó, ông nói với họ: “Sao các anh đứng đây suốt ngày không làm gì hết?” Họ đáp: “Vì không ai mướn chúng tôi.” Ông bảo họ: “Cả các anh nữa, hãy đi vào vườn nho!” Chiều đến, ông chủ vườn nho bảo người quản lý: “Anh gọi thợ lại mà trả công cho họ, bắt đầu từ những người vào làm sau chót tới những người vào làm trước nhất.” Vậy những người mới vào làm lúc giờ mười một tiến lại, và lãnh được mỗi người một quan tiền. Khi đến lượt những người vào làm trước nhất, họ tưởng sẽ được lãnh nhiều hơn, thế nhưng cũng chỉ lãnh được mỗi người một quan tiền. Họ vừa lãnh vừa cằn nhằn gia chủ: “Mấy người sau chót này chỉ làm có một giờ, thế mà ông lại coi họ ngang hàng với chúng tôi là những người đã phải làm việc nặng nhọc cả ngày, lại còn bị nắng nôi thiêu đốt.” Ông chủ trả lời cho một người trong bọn họ: “Này bạn, tôi đâu có xử bất công với bạn. Bạn đã chẳng thoả thuận với tôi là một quan tiền sao? Cầm lấy phần của bạn mà đi đi. Còn tôi, tôi muốn cho người vào làm sau chót này cũng được bằng bạn đó. Chẳng lẽ tôi lại không có quyền tuỳ ý định đoạt về những gì là của tôi sao? Hay vì thấy tôi tốt bụng, mà bạn đâm ra ghen tức?” Thế là những kẻ đứng chót sẽ được lên hàng đầu, còn những kẻ đứng đầu sẽ phải xuống hàng chót.

THAY ĐỔI GÓC NHÌN

“Chúng tôi chịu nắng nôi khó nhọc suốt ngày, mà ông kể họ bằng chúng tôi sao?” (Mt 20,12)

Trên đường đời, góc nhìn định hình cách chúng ta sống. Qua bao năm tháng, chúng ta học cách quan sát, đúc kết kinh nghiệm, nhưng ánh mắt thường bị giới hạn bởi chính mình. Chúng ta nhìn sự vật từ góc độ cá nhân, dễ quên rằng Thiên Chúa nhìn bằng con tim yêu thương, với sức chứa vô hạn.

Dụ ngôn những thợ làm vườn nho (Mt 20,1-16) như một lời mời gọi thay đổi góc nhìn. Ông chủ vườn nho ra đi từ sáng sớm, rồi đến giờ thứ ba, thứ sáu, thứ chín, và cả giờ thứ mười một, mời gọi mọi người vào làm việc. Mỗi người được hứa một phần thưởng xứng đáng, nhưng khi ngày tàn, tất cả đều nhận một đồng bạc – từ người vất vả cả ngày đến người chỉ làm một giờ. Những thợ đến sớm kêu ca: “Chúng tôi chịu nắng nôi khó nhọc suốt ngày, mà ông kể họ bằng chúng tôi sao?” (Mt 20,12). Họ nhìn bằng con mắt thể lý, đong đếm công sức, so bì phần thưởng. Nhưng ông chủ đáp: “Hay mắt bạn ganh tị, vì tôi nhân lành chăng?” (Mt 20,15). Lời này như một tia sáng, soi rọi góc nhìn giới hạn của chúng ta. Những thợ làm sớm quên mất niềm vui được chọn, niềm hạnh phúc khi lao động trong vườn nho, và niềm hy vọng khi lời hứa được thành toàn. Nếu họ què quặt hay không được thuê, ngày ấy sẽ chỉ là nỗi lo toan. Thay vì ganh tị, họ được mời gọi mở lòng, vui mừng vì anh em mình cũng được gọi, bởi mỗi người vào vườn nho là bớt đi một nỗi cô đơn trong cộng đoàn.

Thiên Chúa nhìn chúng ta bằng con tim. Mỗi người có một hành trình riêng: có người được gọi từ “sáng sớm” của tuổi trẻ, có người chỉ đến vào “giờ thứ mười một” của cuối đời. Nhưng trong Nước Trời, không ai bị bỏ rơi. Từng người đều được Thiên Chúa gặp gỡ, yêu thương, và ban thưởng theo lòng thương xót vô hạn của Ngài. Hãy tưởng tượng một người mẹ chuẩn bị bữa ăn cho các con: dù đứa lớn giúp cả ngày hay đứa nhỏ chỉ phụ việc lúc cuối, tất cả đều được ngồi vào bàn tiệc. Đó chính là trái tim của Thiên Chúa – không tính toán, chỉ yêu thương. Thay đổi góc nhìn là thay đổi trái tim. Thay vì ganh tị khi thấy người khác được chúc phúc, chúng ta được mời gọi mở rộng tầm mắt, rung nhịp con tim, và hành xử nhân lành như ông chủ vườn nho. Đó là ánh nhìn biết trông ra xa, cảm thông với những người đến muộn, và vui mừng vì cộng đoàn thêm đông. Đó là trái tim biết yêu thương, không để ai bị thiệt thòi, và tin rằng Thiên Chúa luôn công bằng theo cách của Ngài.

Lạy Chúa, ước chi mỗi ngày, chúng con biết tập nhìn bằng đôi mắt của trái tim: cho con biết mỉm cười khi thấy người khác nhận ơn lành, cho con biết yên vui phận mình, trân trọng tình yêu của Chúa dành cho con và cho tha nhân khi đứng trong vườn nho của Chúa để làm việc. Xin làm cho trái tim chúng con rung nhịp thương xót, để qua chúng con, Nước Trời trở thành hiện thực giữa đời thường.

Comments are closed.