Thứ Ba Tuần IV Mùa Thường Niên – Ngày 04/02/2025

Lời Chúa: Mc 5,21-43

Khi ấy, Đức Giê-su xuống thuyền, lại trở sang bờ bên kia. Một đám rất đông tụ lại quanh Người. Lúc đó, Người đang ở trên bờ Biển Hồ. Có một ông trưởng hội đường tên là Gia-ia đi tới. Vừa thấy Đức Giê-su, ông ta sụp xuống dưới chân Người, và khẩn khoản nài xin: “Con bé nhà tôi gần chết rồi. Xin Ngài đến đặt tay lên cháu, để nó được cứu thoát và được sống.” Người liền ra đi với ông. Một đám rất đông đi theo và chen lấn Người.

Có một bà kia bị băng huyết đã mười hai năm, bao phen khổ sở vì chạy thầy chạy thuốc đã nhiều đến tán gia bại sản, mà vẫn tiền mất tật mang, lại còn thêm nặng là khác. Được nghe đồn về Đức Giê-su, bà lách qua đám đông, tiến đến phía sau Người, và sờ vào áo của Người. Vì bà tự nhủ: “Tôi mà sờ được vào áo Người thôi, là sẽ được cứu.” Tức khắc, máu cầm lại, và bà cảm thấy trong mình đã được khỏi bệnh. Ngay lúc đó, Đức Giê-su thấy có một năng lực tự nơi mình phát ra, Người liền quay lại giữa đám đông mà hỏi: “Ai đã sờ vào áo tôi?” Các môn đệ thưa: “Thầy coi, đám đông chen lấn Thầy như thế mà Thầy còn hỏi: “Ai đã sờ vào tôi?” Đức Giê-su ngó quanh để nhìn người phụ nữ đã làm điều đó. Bà này sợ phát run lên, vì biết cái gì đã xảy đến cho mình. Bà đến phủ phục trước mặt Người, và nói hết sự thật với Người. Người nói với bà ta: “Này con, lòng tin của con đã cứu chữa con. Con hãy về bình an và khỏi hẳn bệnh.”

Đức Giê-su còn đang nói, thì có mấy người từ nhà ông trưởng hội đường đến bảo: “Con gái ông chết rồi, làm phiền Thầy chi nữa?” Nhưng Đức Giê-su nghe được câu nói đó, liền bảo ông trưởng hội đường: “Ông đừng sợ, chỉ cần tin thôi.” Rồi Người không cho ai đi theo mình, trừ ông Phê-rô, ông Gia-cô-bê và em ông này là ông Gio-an. Các ngài đến nhà ông trưởng hội đường. Đức Giê-su thấy người ta khóc lóc, kêu la ầm ĩ. Người bước vào nhà và bảo họ: “Sao lại náo động và khóc lóc như vậy? Đứa bé có chết đâu, nó ngủ đấy!” Họ chế nhạo Người. Nhưng Người bắt họ ra ngoài hết, rồi dẫn cha mẹ đứa trẻ và những kẻ cùng đi với Người, vào nơi nó đang nằm. Người cầm lấy tay nó và nói: “Ta-li-tha kum”, nghĩa là: “Này bé, Thầy truyền cho con: trỗi dậy đi!” Lập tức con bé đứng dậy và đi lại được, vì nó đã mười hai tuổi. Và lập tức, người ta kinh ngạc sững sờ. Đức Giê-su nghiêm cấm họ không được để một ai biết việc ấy, và bảo họ cho con bé ăn.

 

ĐIỂM TỰA CỦA LÒNG TIN

Câu ý lực: “Con bé nhà tôi gần chết rồi. Xin Ngài đến đặt tay lên cháu, để nó được cứu thoát và được sống” (Mc 5,23).

Hầu như mọi lần chữa bệnh tật cho ai, Chúa Giêsu đều nói đến lòng tin đã cứu họ: Đức tin của người bại liệt (Mc 2,1-12), của viên đại đội trưởng (Mt 8,5-13), của người đàn bà Canaan (Mt 15,21-28),… Đức Tin là điều kiện đầu tiên để được chữa lành, và phép lạ chỉ xảy ra khi con người đặt niềm tin vào Đấng Chữa Lành.

Với một đức tin đủ mạnh, ông Gia-ia đã đến với Chúa Giêsu trong sự khiêm nhường, cầu xin Người chữa lành cho con gái mình. Người con gái của ông – phần máu thịt và lẽ sống của ông, đang phải chịu đựng bệnh tật mà ông không thể làm gì để giảm bớt nỗi đau ấy. Việc ông sụp mình xuống, khẩn khoản nài xin Chúa Giêsu đã diễn tả một lòng khiêm nhường và tin tưởng mạnh mẽ. Hành động này cho thấy ông đã nhận ra sự giới hạn của mình trước bệnh tật và đặt niềm hy vọng vào quyền năng của Chúa.

Khi Chúa Giêsu đang trên đường đến nhà Gia-ia, tin dữ từ người nhà ông báo rằng, con ông đã chết. Lời nói “Con gái ông chết rồi, làm phiền Thầy chi nữa?” như dập tắt niềm hy vọng còn lại nơi ông. Đây là lúc niềm tin của ông bị thử thách cực đại: Tin vào điều mắt thấy, hay tiếp tục bám chặt lấy Chúa? Chính trong lúc đó, Chúa Giêsu đã kêu mời Gia-ia đừng sợ hãi và thất vọng, nhưng hãy đứng vững trong niềm tin: “Đừng sợ, chỉ cần tin thôi”. Trên tuyến đường đức tin của Gia-ia, niềm tin của ông bị thử thách dữ dội, khi mọi khó khăn đổ dồn vào cùng một thời điểm: Con gái ông đã chết; ông thì rơi vào cảm giác tuyệt vọng và đau khổ; người thân thì khóc lóc, kêu la ầm ĩ; ngay cả những người ở đó cũng cười nhạo ông vì cho rằng ông đang làm điều vô ích. Nhưng Gia-ia đã không để sự sợ hãi hay nghi ngờ cản trở, mà tiếp tục tin tưởng và vâng phục tin vào Chúa Giêsu. Cuối cùng, con gái của Gia-ia đã sống lại nhờ lòng tin kiên định của ông. Phép lạ này không chỉ là một dấu chỉ của quyền năng vô hạn của Chúa, mà còn là minh chứng cho lòng tin kiên vững của

Gia-ia: một lòng tin không hề nao núng, một lòng tin được củng cố và đền đáp.

Cuộc sống mỗi chúng ta không thể tránh khỏi những lúc phải đối mặt với tuyệt vọng, buồn bã hoặc thất bại. Những suy nghĩ tiêu cực có thể bao vây và khiến chúng ta nản lòng. Tuy nhiên, điều quan trọng cần ghi nhớ là Thiên Chúa vẫn luôn ở bên cạnh chúng ta, ngay cả khi chúng ta cảm thấy mất phương hướng và sợ hãi. Giữa đám đông lo lắng và sợ hãi đang cố gắng thu hút sự chú ý của chúng ta, chúng ta có dám hy vọng vào Người, ngay cả khi những tiếng nói trong tâm trí chúng ta nói rằng mọi thứ đã kết thúc, giống như trường hợp con gái của Gia-ia? Chúng ta có thể quỳ xuống chân Chúa trong lời cầu nguyện, bước đi với Người trong đức tin, và cầu xin sự giúp đỡ của Người. Giống như Gia-ia, chúng ta được mời gọi hãy tin tưởng vào Thiên Chúa, kiên trì trong đức tin, và không bao giờ bỏ cuộc.

Lạy Chúa, chúng con đến trước Chúa với lòng khiêm nhường, như ông Gia-ia đã sấp mình xuống cầu xin Chúa. Trước những khó khăn và thử thách trong cuộc sống, chúng con nhận ra rằng, dù đã cố gắng hết sức, nhưng mọi thứ dường như vẫn quá sức với chúng con. Xin Chúa giúp chúng con vượt qua nỗi sợ hãi và sự nghi ngờ, để chúng con luôn hướng về Chúa trong mọi hoàn cảnh. Amen.

 

Comments are closed.