[loichua id=”1″ title=”Lời Chúa: Ga 12,24-26″]
Thật, Thầy bảo thật anh em: “Nếu hạt lúa gieo vào lòng đất mà không chết đi, thì nó vẫn trơ trọi một mình; còn nếu chết đi, nó mới sinh được nhiều hạt khác. Ai yêu quý mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai coi thường mạng sống mình ở đời này, thì sẽ giữ lại được cho sự sống đời đời. Ai phục vụ Thầy, thì hãy theo Thầy; và Thầy ở đâu, kẻ phục vụ Thầy cũng sẽ ở đó. Ai phục vụ Thầy, Cha của Thầy sẽ quý trọng người ấy.”
[/loichua] [loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]
ĐƯỢC HAY MẤT?
“Ai yêu quý mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai ghét mạng sống mình ở đời này, thì sẽ giữ lại được cho sự sống đời đời” (Mc 6,30-34).
Đây có lẽ là một trong những câu nói mạnh mẽ và gây sốc của Chúa Giêsu. Ở đây, Chúa Giêsu sử dụng các từ “yêu” và “ghét” với lối nói đảo ngược để đưa ra giáo huấn. Thoạt nghe, nhiều người sẽ nghĩ ý Chúa Giêsu muốn nói: “Ai ghét mạng sống mình thì sẽ mất nó”, “còn ai yêu mạng sống mình thì sẽ giữ cho nó được bảo tồn”. Tuy nhiên, thực tế là Ngài đã nói ngược lại.
Lẽ thường, người ta sẽ hiểu rằng “yêu” là một điều gì đó tích cực, còn “ghét” ám chỉ đến điều gì đó tiêu cực. Tuy nhiên, dường như lại có một sự trái ngược khi áp dụng hai từ đó trong giáo huấn của Chúa Giêsu. “Yêu” ở đây lại nói lên một sự ích kỷ, là thu về cho bản thân mình, là chỉ “yêu” mình mà thôi. Còn “ghét” thì lại ám chỉ lòng vị tha, sự hy sinh quên mình, liều mất mạng sống của mình vì Chúa và vì tha nhân. Và Chúa Giêsu khẳng định: “Ai yêu mạng sống mình thì sẽ mất; còn ai ghét mạng sống mình ở đời này, thì sẽ giữ lại được cho sự sống đời đời.”
Lời dạy sâu sắc này của Chúa Giêsu thật khó hiểu, nhất là trong thời đại ngày nay. Con người ngày nay cho rằng, sống vị tha là nhu nhược, là điên rồ, là ngu dại, là thiệt thòi. Thực sự, rất khó để con người thời nay cho rằng sống vị tha là tốt và khôn ngoan. Trong khi đó, thật dễ dàng và hợp lý để đề cao bản thân, coi mình là trung tâm của mọi người. Con người thời nay cũng cho rằng, hạnh phúc và cuộc sống tươi đẹp là có nhiều của cải, giàu sang, địa vị cao, quyền lực và sự tôn trọng của người khác. Do đó, người ta tìm mọi cách để có được những thứ đó về cho bản thân càng nhiều càng tốt. Ngược lại, Chúa Giêsu lại cho rằng, khi con người đi tìm những thứ ấy cho bản thân, là họ đang “yêu mình” ở đời này. Đó là con đường dẫn đến việc người ta sẽ đánh mất tất cả những gì là thực sự tốt đẹp ở đời sau. Do đó, đối với Chúa Giêsu, coi thường hay ghét mạng sống mình là lối sống vị tha. Sống vị tha là hướng đôi mắt của chúng ta về lợi ích của người khác, mà không nghĩ về mình. Sống vị tha là cho đi mọi thứ để phục vụ Chúa và tha nhân. Để rồi, Chúa sẽ ban lại cho ta những gì thực sự giá trị nhất cho mình. Thánh Phanxicô Át-si-di nói: “Khi cho đi là lúc ta nhận lãnh”.
Thánh Lau-ren-sô mà chúng ta mừng kính hôm nay đã thực hành cách triệt để lời dạy của Chúa Giêsu. Khi còn sống, thánh nhân đã từ bỏ mọi sự, kể cả chính mạng sống mình để phục vụ Chúa và tha nhân trong tư cách là một phó tế. Trước khi bị xử tử, thánh Lau-ren-sô bị yêu cầu nộp tất cả tài sản của Giáo hội cho nhà nước. Sau ba ngày, thánh nhân đã đem tất cả những người nghèo, tàn tật, đui mù và đau khổ và tuyên bố: “Giáo hội thực sự giàu có, và đây là tất cả tài sản của Giáo hội”. Suy gẫm lời dạy của Chúa Giêsu và gương thánh tử đạo Lau-ren-sô hôm nay, chúng ta được mời gọi sống vị tha, sống cho đi để phục vụ Chúa và tha nhân trong chính hoàn cảnh sống của mình.
“Lạy Chúa từ nhân, xin cho con biết mến yêu và phụng sự Chúa trong mọi người” (Phanxicô Assisi)
[/loichua]