Thứ Hai Tuần IX Mùa Thường Niên – Ngày 03/06/2024

[loichua id=”1″ title=”Lời Chúa: Mc 12,1-12″]

Khi ấy, Chúa Giêsu dùng dụ ngôn mà nói với các thượng tế, luật sĩ và kỳ lão rằng: “Có người trồng một vườn nho, rào dậu xung quanh, đào bồn đạp nho và xây một tháp, đoạn cho tá điền thuê vườn nho và trẩy đi phương xa. Ðến kỳ hạn, ông sai đầy tớ đến với tá điền thu phần hoa lợi vườn nho. Nhưng những người này bắt tên đầy tớ đánh đập và đuổi về tay không. Ông lại sai đầy tớ khác đến với họ. Người này cũng bị chúng đánh vào đầu và làm sỉ nhục. Nhưng người thứ ba thì bị chúng giết. Ông còn sai nhiều người khác nữa, nhưng kẻ thì bị chúng đánh đập, người thì bị chúng giết chết. Ông chỉ còn lại một cậu con trai yêu quý cuối cùng, ông cũng sai đến với họ, (vì) ông nghĩ rằng ‘Chúng sẽ kiêng nể con trai ta’. Nhưng những tá điền nói với nhau rằng: ‘Người thừa tự đây rồi, nào ta hãy giết nó và cơ nghiệp sẽ về ta’. Ðoạn chúng bắt cậu giết đi và quăng xác ra ngoài vườn nho. Chủ vườn nho sẽ xử thế nào. Ông sẽ đến tiêu diệt bọn tá điền và giao vườn nho cho người khác. Các ông đã chẳng đọc đoạn Thánh Kinh này sao: tảng đá những người thợ xây loại ra, trở thành đá góc tường. Ðó là việc Chúa làm, thật lạ lùng trước mắt chúng ta”.

Họ tìm bắt Người, nhưng họ lại sợ dân chúng. Vì họ đã quá hiểu Người nói dụ ngôn đó ám chỉ họ. Rồi họ bỏ Người mà đi.

 

[/loichua] [loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]

ĐỪNG GẠT BỎ CHÚA RA BÊN NGOÀI

“Chúng bắt cậu giết đi và quăng xác ra ngoài vườn nho” (Mc 12,8)

Bài Tin Mừng hôm nay để lại trong chúng ta một tiếng nấc nghẹn ngào. Tiếng nấc này đến bởi sự phũ phàng của những anh chàng tá điền làm vườn nho. Sự phũ phàng này làm nên cái tên của dụ ngôn, ‘những tá điền sát nhân’. Quả thật, thay vì làm tốt vai trò của mình thì những tá điền này đã sinh lòng ham muốn thoát khỏi ông chủ để làm chủ vườn nho, tự chủ đời mình.

Nhiệm vụ của tá điền là chăm sóc vườn nho, thu hoa lợi và đưa về cho chủ. Thế mà những tá điền này không bằng lòng với những gì mình có. Lòng tham dấy lên trong họ ước muốn chiếm đoạt, chiếm đoạt vườn nho của ông chủ. Không kìm chế được ham muốn, họ đã loại trừ những người được sai đến: đánh đập người này, sỉ nhục người kia và giết chết cả người con của ông chủ.

Sự ác này tưởng chừng như chỉ có trong những câu chuyện hay những dụ ngôn thì thực tế cho thấy vẫn còn đấy nhiều kẻ vô ơn, bạc nghĩa. Cách đây hơn 2000 năm, sau khi đã loại trừ các ngôn sứ thì con người cũng đã nhẫn tâm sát hạ và loại trừ Con Thiên Chúa trên thập giá. Trong dòng lịch sử cũng không thiếu những người bài xích Thiên Chúa: triết gia Nietzsche từng nói: “Thiên Chúa đã chết”; hay như triết gia vô thần hiện sinh Jean-Paul Sartre nói: “Nếu có Thiên Chúa, con người là số không”[1]. Trào lưu thế tục hiện nay muốn loại trừ Thiên Chúa ra khỏi xã hội để đòi hỏi một sự độc lập tuyệt đối cho con người.

Tuy nhiên, con người càng loại trừ Thiên Chúa thì phẩm giá con người lại càng bị giản lượt đến mức tối đa. Con người thay vì được dựng nên giống hình ảnh Thiên Chúa thì lại trở nên sản phẩm ngẫu nhiên của quá trình tiến hóa. Sự sống vốn là thánh thiêng và thuộc quyền Thiên Chúa thì giờ đây con người lại muốn làm chủ sự sống. Chính vì vậy, khi gặp khó khăn trong cuộc sống, con người mất phương hướng và tự tử. Người khác cũng được cướp đi mạng sống của một người nhân danh lòng thương xót hay cái chết êm dịu. Người mẹ cũng nhẫn tâm giết hại thai nhi của mình khi họ muốn.

Ông (chủ) sẽ đến tiêu diệt bọn tá điền và giao vườn nho cho người khác (c.9). Kết quả này cũng sẽ là của mỗi người chúng ta nếu đời sống chúng ta không có sự hiện diện của Thiên Chúa. Sai lầm của những tá điền là biết ông chủ hiện diện nhưng lại xem ông chủ chẳng ảnh hưởng gì đến quyết định và đời sống của mình. Từ đó, tá điền chiếm quyền ông chủ.

Lạy Chúa là Thiên Chúa toàn năng. Chúa là Đấng tạo dựng vạn vật và là chủ tể muôn loài. Xin cho chúng con ý thức sự hiện diện của Chúa và mau mắn chọn theo ý Chúa. Sống dưới con mắt của Chúa, chúng con sẽ được bình an và tràn đầy hạnh phúc. Xin Chúa ở cùng chúng con.

[/loichua]

Comments are closed.