[loichua id=”1″ title=”Lời Chúa: Mt 8,5-17″]
Khi ấy, Chúa Giêsu vào thành Capharnaum, thì có một đại đội trưởng đến thưa Chúa rằng: “Lạy Thầy, thằng nhỏ nhà tôi đau nằm ở nhà, nó bị tê liệt đau đớn lắm!” Chúa Giêsu phán bảo ông rằng: “Tôi sẽ đến chữa nó”. Nhưng viên đại đội trưởng thưa Người rằng: “Lạy Thầy, tôi không đáng được Thầy vào dưới mái nhà tôi, nhưng xin Thầy chỉ phán một lời, thì thằng nhỏ của tôi sẽ lành mạnh. Vì chưng, cũng như tôi chỉ là người ở dưới quyền, nhưng tôi cũng có những người lính thuộc hạ, tôi bảo người này đi thì anh đi, tôi bảo người kia đến thì anh đến, tôi bảo gia nhân làm cái này thì nó làm!” Nghe vậy, Chúa Giêsu ngạc nhiên và nói với những kẻ theo Người rằng: “Quả thật, Ta bảo các ngươi, Ta không thấy một lòng tin mạnh mẽ như vậy trong Israel. Ta cũng nói cho các ngươi biết rằng: nhiều người từ phương đông và phương tây sẽ đến dự tiệc cùng Abraham, Isaac và Giacóp trong nước trời. Còn con cái trong nước sẽ bị vứt vào nơi tối tăm bên ngoài, ở đó sẽ phải khóc lóc nghiến răng”. Ðoạn Chúa nói với viên sĩ quan rằng: “Ông cứ về, ông được như ông đã tin”. Và ngay giờ ấy, gia nhân ông đã được lành mạnh.
Khi Chúa Giêsu vào nhà ông Phêrô, thấy bà mẹ vợ ông đang sốt rét liệt giường. Chúa chạm đến tay bà và cơn sốt biến đi. Bà chỗi dậy tiếp đãi các ngài.
Ðến chiều, họ đưa đến cho Chúa nhiều người bị quỷ ám: Chúa dùng lời đuổi quỷ, và chữa lành tất cả các bệnh nhân, để ứng nghiệm lời tiên tri Isaia nói rằng: “Người đã gánh lấy các bệnh tật của chúng ta, và đã mang lấy những nỗi đau thương của chúng ta”.
[/loichua] [loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]
TIN VÀO QUYỀN NĂNG THIÊN CHÚA
“Thưa Ngài, tôi chẳng đáng Ngài ngự vào nhà tôi.” (Mt 8,8a)
Khi đọc các sách Tin Mừng, chúng ta dễ có cái nhìn không mấy thiện cảm đối với người Do Thái, vì họ luôn chống đối Chúa Giêsu. Tuy nhiên, trong trình thuật Tin Mừng hôm nay, chúng ta nhìn thấy một gương mặt Do Thái rất khiêm hạ và dễ mến trước mặt Chúa Giêsu. “Thưa Ngài, tôi chẳng đáng Ngài ngự vào nhà tôi” (c. 8a), câu nói diễn tả niềm tin sâu sa của viên đại đội trưởng. Ông không muốn làm phiền Chúa Giêsu, nên ông đã xin Người hành động từ xa. Ông tin: chỉ cần Chúa Giêsu phán một lời thì không có điều gì là không thể.
Đức tin của viên đại đội trưởng đơn sơ nhưng sâu sắc và tự phát cách chân thành, nên khiến Chúa Giêsu phải thán phục. Chúa Giêsu thán phục vì người này không hề biết Người, thế mà lại tin tưởng cách sâu xa nơi Người. Đang khi đó, Chúa Giêsu không tìm thấy được lòng tin như vậy nơi những kẻ từ lâu đi theo Ngài, đã từng lắng nghe và thấy việc Ngài làm. Ở đây, Chúa Giêsu có ý trách người Do Thái đã được mọi đặc ân: dân được Thiên Chúa chọn và được rao giảng về Chúa Cứu Thế, nhưng họ đã không tin vào quyền năng cứu thế của Chúa Giêsu. Đồng thời, Chúa Giêsu chỉ cho chúng ta thấy những phép lạ Chúa làm để cứu chữa người ta, bao giờ cũng có quan hệ mật thiết với lòng tin. Như vậy, nếu chúng chúng ta không tin, chắc chắn Chúa cũng không thể can thiệp và chữa lành cho chúng ta được.
Bài Tin Mừng hôm nay là một lời nhắc nhở cho mỗi người chúng ta: Chúa sẽ xét xử chúng ta theo niềm tin của ta, chứ không theo danh nghĩa hay gốc gác của chúng ta. Điều này cảnh giác chúng ta đừng ỷ lại vào danh nghĩa, địa vị: là người công giáo, là tu sĩ, giáo sĩ mà tự mãn tưởng mình được cứu rỗi, nhưng phải luôn nỗ lực sống niềm tin vào Chúa và phát triển niềm tin ấy trong suốt cuộc đời trần thế của mình. Chúng ta cũng hãy nuôi dưỡng lòng khiêm hạ và tâm tình về sự bất xứng của ta, nhờ đó ta sẽ không ngừng tự hỏi: tôi có cởi mở đón nhận hồng ân Thiên Chúa hay không? Đồng thời, chúng ta cũng phải ý thức và khiêm tốn để thưa lên trước mỗi lần rước lễ: “Lạy Chúa, con chẳng đáng Chúa ngự vào nhà con nhưng xin Chúa phán một lời thì linh hồn con sẽ lành mạnh”.
Lạy Chúa, xin cho chúng con có một đức tin nhạy bén để nhận ra Chúa đang hiện diện trong cuộc đời chúng con. Xin cho chúng con cũng luôn ý thức về thân phận yếu đuối mong manh của phận người mà biết phó thác hoàn toàn cho Chúa. Vì chúng con có là gì thì chúng con cũng chỉ là một thụ tạo không đáng để Chúa ngự vào. Lạy Chúa xin thương xót chúng con. Amen.
[/loichua]