[loichua id=”1″ title=”Lời Chúa: Mt 27,11-54″]
Đức Giê-su bị điệu ra trước mặt tổng trấn; tổng trấn hỏi Người: “Ông là vua dân Do-thái sao?” Đức Giê-su trả lời: “Chính ngài nói đó” Nhưng khi các thượng tế và kỳ mục tố Người, thì Người không trả lời một tiếng. Bấy giờ ông Phi-la-tô hỏi Người: “Ông không nghe bao nhiêu điều họ làm chứng chống lại ông đó sao?” Nhưng Đức Giê-su không trả lời ông về một điều nào, khiến tổng trấn rất đỗi ngạc nhiên. Vào mỗi dịp lễ lớn, tổng trấn có lệ phóng thích cho dân chúng một người tù, tuỳ ý họ muốn. Mà khi ấy có một người tù khét tiếng, tên là Ba-ra-ba. Vậy khi đám đông đã tụ họp lại, thì tổng trấn Phi-la-tô nói với họ: “Các ngươi muốn ta phóng thích ai cho các ngươi đây? Ba-ra-ba hay Giê-su, cũng gọi là Ki-tô?” Bởi ông thừa biết chỉ vì ghen tị mà họ nộp Người. Lúc tổng trấn đang ngồi xử án, thì bà vợ sai người đến nói với ông: “Ông đừng nhúng tay vào vụ xử người công chính này, vì hôm nay, tôi chiêm bao thấy mình phải khổ nhiều vì ông ấy.” Nhưng các thượng tế và kỳ mục lại xúi đám đông đòi tha tên Ba-ra-ba mà giết Đức Giê-su. Tổng trấn hỏi họ: “Trong hai người này, các người muốn ta tha ai cho các người?” Họ thưa: “Ba-ra-ba!” Tổng trấn Phi-la-tô nói tiếp: “Thế còn ông Giê-su, cũng gọi là Ki-tô, ta sẽ làm gì đây?” Mọi người đồng thanh: “Đóng đinh nó vào thập giá!” Tổng trấn lại nói: “Thế ông ấy đã làm điều gì gian ác?” Họ càng la to: “Đóng đinh nó vào thập giá!” Tổng trấn Phi-la-tô thấy đã chẳng được ích gì mà còn thêm náo động, nên lấy nước rửa tay trước mặt đám đông mà nói: “Ta vô can trong vụ đổ máu người này. Mặc các người liệu lấy!” Toàn dân đáp lại: “Máu hắn cứ đổ xuống đầu chúng tôi và con cháu chúng tôi!” Bấy giờ, tổng trấn phóng thích tên Ba-ra-ba cho họ, còn Đức Giê-su, thì ông truyền đánh đòn, rồi trao cho họ đóng đinh vào thập giá.
Bấy giờ lính của tổng trấn đem Đức Giê-su vào trong dinh, và tập trung cả cơ đội quanh Người. Chúng lột áo Người ra, khoác cho Người một tấm áo choàng đỏ, rồi kết một vòng gai làm vương miện đặt lên đầu Người, và trao vào tay mặt Người một cây sậy. Chúng quỳ gối trước mặt Người mà nhạo rằng: “Vạn tuế Đức Vua dân Do-thái!” Rồi chúng khạc nhổ vào Người và lấy cây sậy mà đập vào đầu Người. Chế giễu chán, chúng lột áo choàng ra, và cho Người mặc áo lại như trước, rồi điệu Người đi đóng đinh vào thập giá. Đang đi ra, thì chúng gặp một người Ky-rê-nê, tên là Si-môn; chúng bắt ông vác thập giá của Người. Khi đến nơi gọi là Gôn-gô-tha, nghĩa là Đồi Sọ, chúng cho Người uống rượu pha mật đắng, nhưng Người chỉ nếm một chút mà không chịu uống. Đóng đinh Người vào thập giá xong, chúng đem áo Người ra bắt thăm mà chia nhau. Rồi chúng ngồi đó mà canh giữ Người. Phía trên đầu Người, chúng đặt bản án xử tội viết rằng: “Người này là Giê-su, vua dân Do-thái.” Cùng bị đóng đinh với Người, có hai tên cướp, một tên bên phải, một tên bên trái. Kẻ qua người lại đều nhục mạ Người, vừa lắc đầu vừa nói: “Mi là kẻ phá được Đền Thờ, và nội trong ba ngày xây lại được, hãy cứu lấy mình đi! Nếu mi là Con Thiên Chúa, thì xuống khỏi thập giá xem nào!” Các thượng tế, kinh sư và kỳ mục cũng chế giễu Người mà nói: “Hắn cứu được thiên hạ, mà chẳng cứu nổi mình. Hắn là Vua Ít-ra-en! Hắn cứ xuống khỏi thập giá ngay bây giờ đi, chúng ta tin hắn liền! Hắn cậy vào Thiên Chúa, thì bây giờ Người cứu hắn đi, nếu quả thật Người thương hắn! Vì hắn đã nói: “Ta là Con Thiên Chúa!” Cả những tên cướp cùng bị đóng đinh với Người cũng sỉ vả Người như thế.
Từ giờ thứ sáu, bóng tối bao phủ cả mặt đất, mãi đến giờ thứ chín.46 Vào giờ thứ chín, Đức Giê-su kêu lớn tiếng: “Ê-li, Ê-li, lê-ma xa-bác-tha-ni”, nghĩa là “Lạy Thiên Chúa, lạy Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ rơi con?” Nghe vậy, một vài người đứng đó liền nói: “Hắn ta gọi ông Ê-li-a!” Lập tức, một người trong bọn chạy đi lấy miếng bọt biển, thấm đầy giấm, buộc vào đầu cây sậy và đưa lên cho Người uống. Còn những người khác lại bảo: “Khoan đã, để xem ông Ê-li-a có đến cứu hắn không!” Đức Giê-su lại kêu một tiếng lớn, rồi trút linh hồn. Ngay lúc đó, bức màn trướng trong Đền Thờ xé ra làm hai từ trên xuống dưới. Đất rung đá vỡ. Mồ mả bật tung, và xác của nhiều vị thánh đã an nghỉ được trỗi dậy. Sau khi Chúa trỗi dậy, các ngài ra khỏi mồ, vào thành thánh, và hiện ra với nhiều người. Thấy động đất và các sự việc xảy ra, viên đại đội trưởng và những người cùng ông canh giữ Đức Giê-su đều rất đỗi sợ hãi và nói: “Quả thật ông này là Con Thiên Chúa.”“
[/loichua] [loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]
TIẾNG KÊU CHIẾN THẮNG
Đức Giê-su kêu lớn tiếng: “Lạy Thiên Chúa, lạy Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ rơi con? ” (Mt 27,46)
Câu chuyện Đức Giêsu bị đóng đinh mà chúng ta vừa nghe Thánh Matthêu kể lại, hay được kể lại dưới ngòi bút của các Thánh sử Máccô, Luca và Gioan, luôn có một sức mạnh thu hút kỳ lạ đối với bất cứ ai tiếp nhận nó. Trong câu chuyện này, các Thánh sử đã ghi nhận một câu nói lạ lùng nhất của Đức Giêsu và nó cũng gây thắc mắc cho biết bao người. Câu nói này cũng đồng thời là tiếng kêu thống thiết của Đức Giêsu trước khi Ngài trút hơi thở cuối cùng: “Lạy Thiên Chúa, lạy Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ rơi con?” (Mt 27,46).
Khi bị treo trên thánh giá, bị mọi người sỉ nhục và chế giễu, Đức Giêsu đã cảm thấy quá đỗi cô đơn. Tuy nhiên, trong thời khắc đó, Ngài vẫn tin tưởng vào chương trình của Chúa Cha và kêu lên với lời kinh của Thánh vịnh 22 để cầu nguyện với Chúa Cha: “Lạy Thiên Chúa, lạy Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ rơi con?” (Mt 27,46). Sau này, Thánh Luca đã diễn tả đúng hơn tâm trạng đầy tin tưởng và bình thản của Đức Giêsu lúc đó: “Lạy Cha, con xin phó thác hồn con trong tay Cha” (Lc 23,46). Ở một khía cạnh khác, tiếng kêu thống thiết này của Đức Giêsu còn tỏ cho thấy nơi Ngài có một cái gì đó rất con người. Đức Giêsu đã ở vào một hoàn cảnh thống khổ cùng cực khi bị treo trần trụi trên thập tự giá. Ngài đã trải qua cơn đau đớn nhất của con người để bất cứ kinh nghiệm khổ đau nào nhân loại phải trải qua thì chính Ngài cũng đã trải qua trước rồi. Tiếng kêu của Đức Giêsu trên thập giá là tiếng kêu của một người kiên trì chiến đấu đến giây phút cuối cùng để giành chiến thắng với triều thiên vinh hiển.
Trong cuộc sống của chúng ta, có khi những biến cố bi đát xảy đến trong đời sống, và có thể có lúc nào đó chúng ta bị dìm vào một hoàn cảnh vượt ngoài hiểu biết của chúng ta. Dù có những lúc dường như có cảm giác Chúa bỏ rơi ta, dù đức tin của chúng ta suy sụp, nếu chúng ta cứ trung thành bám chặt lấy Chúa và kiên trì chiến đấu thì chắc chắn chúng ta sẽ là những người chiến thắng. Lời Chúa hôm nay gửi cho chúng ta một bài học thật quý giá khi đối diện với hoàn cảnh này qua tấm gương sáng của Đức Giêsu. Kẻ chiến thắng là kẻ trải qua những kinh nghiệm đau khổ cùng cực nhưng vẫn bám chặt vào Chúa, giống như Đức Giêsu đã làm.
Lạy Chúa, xin ban cho chúng con sự kiên nhẫn và lòng trung thành để chúng con có thể vượt qua những sóng gió của cuộc đời, giữ chặt lấy đức tin của mình, hầu được hưởng Nước Trời mai sau.
[/loichua]