Thứ Năm Tuần XIX Thường Niên – Ngày 12-08-2021

[loichua id=”1″ title=”Lời Chúa: Mt 18,21-19, 1″]

Bấy giờ, ông Phê-rô đến gần Đức Giê-su mà hỏi rằng : “Thưa Thầy, nếu anh em con cứ xúc phạm đến con, thì con phải tha đến mấy lần ? Có phải bảy lần không ?” Đức Giê-su đáp : “Thầy không bảo là đến bảy lần, nhưng là đến bảy mươi lần bảy. Vì thế, Nước Trời cũng giống như chuyện một ông vua kia muốn đòi các đầy tớ của mình thanh toán sổ sách. Khi nhà vua vừa bắt đầu, thì người ta dẫn đến một kẻ mắc nợ vua mười ngàn yến vàng. Y không có gì để trả, nên tôn chủ ra lệnh bán y cùng tất cả vợ con, tài sản mà trả nợ. Bấy giờ, tên đầy tớ ấy sấp mình xuống bái lạy : ‘Thưa Ngài, xin rộng lòng hoãn lại cho tôi, tôi sẽ lo trả hết.’ Tôn chủ của tên đầy tớ ấy liền chạnh lòng thương, cho y về và tha luôn món nợ. Nhưng vừa ra đến ngoài, tên đầy tớ ấy gặp một người đồng bạn, mắc nợ y một trăm quan tiền. Y liền túm lấy, bóp cổ mà bảo : ‘Trả nợ cho tao !’ Bấy giờ, người đồng bạn sấp mình xuống năn nỉ : ‘Thưa anh, xin rộng lòng hoãn lại cho tôi, tôi sẽ lo trả anh.’ Nhưng y không chịu, cứ tống anh ta vào ngục cho đến khi trả xong nợ. Thấy sự việc xảy ra như vậy, các đồng bạn của y buồn lắm, mới đi trình bày với tôn chủ đầu đuôi câu chuyện. Bấy giờ, tôn chủ cho đòi y đến và bảo : ‘Tên đầy tớ độc ác kia, ta đã tha hết số nợ ấy cho ngươi, vì ngươi đã van xin ta, thì đến lượt ngươi, ngươi không phải thương xót đồng bạn, như chính ta đã thương xót ngươi sao ?’ Rồi tôn chủ nổi cơn thịnh nộ, trao y cho lính hành hạ, cho đến ngày y trả hết nợ cho ông. Ấy vậy, Cha của Thầy ở trên trời cũng sẽ đối xử với anh em như thế, nếu mỗi người trong anh em không hết lòng tha thứ cho anh em mình.” Khi Đức Giê-su giảng dạy những điều ấy xong, Người rời khỏi miền Ga-li-lê và đi đến miền Giu-đê, bên kia sông Gio-đan.

 

[/loichua] [loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]

THA THỨ NHƯ CHÚA

“Cha của Thầy ở trên trời cũng sẽ đối xử với anh em như thế, nếu mỗi người trong anh em không hết lòng tha thứ cho anh em mình”( Mt 18,35).

Từ tha thứ nói thì có vẻ dễ, nhưng để sống sự tha thứ thì không đơn giản chút nào. Tha thứ là điều đi ngược với bản tính yếu đuối của con người, nó luôn đối chọi với cái tôi nơi mỗi người. Trong bài Tin mừng, chúng ta thấy thánh Phêrô đã đưa ra một tiêu chuẩn tha thứ quá lớn, vượt xa với quan niệm thời bấy giờ, khi ngài đề nghi tha đến bảy lần, trong khi luật Do Thái chỉ cần tha ba lần. Tuy vậy, Chúa Giêsu không những không đồng ý, mà Ngài còn muốn thánh Phêrô và chúng ta phải đi xa hơn, tức là không phải tha bảy lần, nhưng là bảy mươi lần bảy, tức là tha hoài, tha mãi. “Dù nó xúc phạm đến anh một ngày đến bảy lần, rồi bảy lần trở lại nói với anh: “Tôi hối hận”, thì anh cũng phải tha cho nó” ( Lc 17,4). Hơn thế nữa, trong suốt dòng lịch sử Cứu độ, con người đã không ngừng xúc phạm đến Thiên Chúa, nhưng Ngài vẫn yêu thương, tha thứ và còn ban chính Con Một Ngài xuống thế đền bù tội lỗi chúng ta, và cho chúng ta hưởng nếm tình yêu thương, sự tha thứ của Ngài. Quả vậy, Chúa Giêsu không đứng ở trên cao để nói về sự tha thứ, nhưng Ngài đã sống sự tha thứ đến cùng, chấp nhận chịu chết để xin tha cho chúng ta là những kẻ tội lỗi. Ngài chấp nhận uống cạn chén đắng, để qua Ngài, chén đắng trở thành chén ngọt, thành những trân châu bảo ngọc khi đến với chúng ta.

Chính Chúa Giêsu đã đi con đường của sự tha thứ, khi Ngài xin Cha tha cho những kẻ giết Người. Chúng ta là những người đã được Thiên Chúa tha thứ một khoản nợ quá lớn, nếu không muốn nói là chúng ta không bao giờ có khả năng để trả, thì đến lượt chúng ta cũng phải tha thứ cho anh em mình với những khoản nợ vô cùng bé nhỏ, chẳng là chi so với những gì chúng ta được Thiên Chúa thứ tha. Trong kinh Lạy Cha chúng ta đọc hằng ngày, “xin Cha tha nợ cho chúng con, như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng con”. Chúng ta đọc hằng ngày như thế, nhưng liệu chúng ta có sống điều chúng ta đọc và cầu xin hay chưa? Hay chúng ta chỉ biết nài xin Thiên Chúa thương xót và tha thứ cho mình, để rồi đến lượt mình thì lại túm lấy cổ anh em đồng loại, đòi cho đến đồng xu cuối cùng. Hoặc đôi khi chúng ta nói tha thứ, nhưng lòng chúng ta vẫn còn đó những toan tính, những hẹp hòi, những bực tức… hoặc như chỉ có thể tha cho người này, nhưng chẳng thể bỏ qua cho người kia. Hãy mở lòng tha thứ vì chúng ta cũng là những kẻ đã được thứ tha.

“Hạnh phúc thay người Chúa không hạch tội, kẻ lỗi lầm mà được thứ tha ( Tv 32,1-2). Xin Chúa ban ơn giúp sức để mỗi người chúng ta luôn cảm nghiệm sâu sắc lòng Thương xót của Thiên Chúa dành cho chính chúng ta; ngõ hầu, mỗi người chúng ta cũng biết đối xử khoan dung, tử tế và tha thứ cho nhau, vì chính chúng ta cũng đã được Thiên Chúa thứ tha.

[/loichua]

Comments are closed.