Thứ 3 Tuần 34 Thường Niên – Ngày 26/11/2019

[loichua id=”1″ title=”Lời Chúa: Lc 21,5-11.”]

Khi ấy, có mấy người trầm trồ về đền thờ được trang hoàng bằng đá tốt và những lễ vật quý, nên Chúa Giêsu phán rằng: “Những gì các con nhìn ngắm đây, sau này sẽ đến ngày không còn hòn đá nào nằm trên hòn đá nào mà chẳng bị tàn phá”. Bấy giờ các ông hỏi Người rằng: “Thưa Thầy, bao giờ những sự ấy sẽ xảy ra, và cứ dấu nào mà biết những sự đó sắp xảy đến?” Người phán: “Các con hãy ý tứ kẻo bị người ta lừa dối: vì chưng, sẽ có nhiều kẻ mạo danh Thầy đến mà tự xưng rằng: ‘Chính ta đây và thời gian đã gần đến’, các con chớ đi theo chúng. Khi các con nghe nói có chiến tranh loạn lạc, các con đừng sợ: vì những sự ấy phải đến trước đã, nhưng chưa phải là hết đời ngay đâu”.

Bấy giờ Người phán cùng các ông ấy rằng: “Dân này sẽ nổi dậy chống lại dân kia, và nước này sẽ chống với nước nọ. Sẽ có những cuộc động đất lớn mọi nơi, sẽ có ôn dịch đói khát, những hiện tượng kinh khủng từ trên trời và những điềm lạ cả thể”.

 

[/loichua] [loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]

ĐIỂM TỰA VỮNG CHẮC

“Những gì các con nhìn ngắm đây, sau này sẽ đến ngày không còn hòn đá nào nằm trên hòn đá nào mà chẳng bị tàn phá”(Lc 21,6).

Khi sinh ra giữa cuộc đời này, chúng ta chào thế giới với đôi bàn tay trắng, còn khi chúng ta ra khỏi thế giới này chúng ta có mang được gì không? Chưa kịp lớn, người ta đã sợ muộn màng, nên vội vàng kiếm lấy một điều gì đó, mong để lại cho đời hay mang theo cho mình. Nhiều người kiếm tìm một chút tình, một chút tiền để bám víu, để tạo một điểm tựa nhằm có được cảm giác an toàn. Còn chúng ta, những người mang danh Kitô hữu, ngay nơi đây và chính lúc này, chúng ta đang tìm gì? Đang tích góp gì? Chúng ta đang dựa vào ai? Và chúng ta đang tựa vào gì?

Chúng ta thường nghĩ rằng khi có nhiều của cải vật chất và đứng trên bậc danh vọng thì cuộc đời ta sẽ hạnh phúc. Khi xem của cải vật chất là điểm tựa cho cuộc đời, chúng ta không ngừng tích góp, kiếm tìm và trầm trồ trước những thực tại sa hoa. Ví như có mấy người Do Thái thấy “Đền Thờ được trang hoàng bằng những viên đá đẹp và những đồ dâng cúng” (Lc 21,5) thì trầm trồ khen ngợi. Việc kiếm tìm và trầm trồ khen ngợi trước những thực tại vật chất đẹp đẽ không có gì là sai nhưng đó không phải là những thứ con người có thể bám víu mãi mãi. Bởi chưng “Những gì anh em đang chiêm ngưỡng đó sẽ có ngày bị tàn phá hết, không còn tảng đá nào trên tảng đá nào” (Lc 21,6). Tất cả rồi cũng sẽ có hồi kết. Đã có khởi đầu chắc chắn sẽ có ngày kết thúc. Nếu chúng ta lấy những thực tại chóng qua làm điểm tựa cho đời mình, rồi lòng dặn lòng “hồn ta hỡi, mình bây giờ ê hề của cải, dư xài nhiều năm. Thôi, cứ nghỉ ngơi, cứ ăn uống vui chơi” (Lc 12,19) thì cuộc đời chúng ta sẽ đi về đâu khi “đêm nay, người ta sẽ đòi lại mạng ngươi” (Lc 12,20).

Đức tin Kitô giáo chỉ cho chúng ta thấy một điểm tựa vững chắc để chúng ta có thể thắng vượt được mọi khó nguy của cuộc đời, đó là điểm tựa Giêsu. Nếu chúng ta biết nương, biết dựa vào điểm tựa Giêsu, thì khi những biến cố kinh hoàng xảy đến, chúng ta không còn sợ hãi. Có Thầy Giêsu làm điểm tựa cho cuộc đời, Chúng ta không sợ bị lừa gạt bởi những cứu thế giả. Khi có chiến tranh loạn lạc và những điều khủng khiếp của lịch sử xảy đến thì chúng ta vẫn kiêm tâm, bền chí vì đã có Thầy Giêsu. Và dù đi hết những tháng ngày của lịch sử, dù bước vào thời chung cuộc của thế giới thì chúng ta vẫn luôn được Chúa che chở, giữ gìn. Xác tín vào những điều đó, người Kitô hữu được mời gọi luôn sống tỉnh thức, đừng cố bám víu vào thế gian, mà hãy hướng về trời cao để tích trữ kho tàng ở trên trời. Chúng ta có thể dùng của cải vật chất, danh vọng và thú vui như là phương tiện để lập công chuẩn bị cho sự sống đời đời.

Lạy Chúa, giữa bao gian truân, khốn khó của cuộc đời, xin Chúa cho chúng con luôn biết lấy Chúa làm điểm tựa cho cuộc đời, để chúng con mãi trung thành sống theo thánh ý Chúa. Amen.

[/loichua]

Comments are closed.