[loichua id=”1″ title=”Lời Chúa: Lc 15,1–32″]
Tất cả những người thu thuế và những người tội lỗi thường đến gần Ðức Giêsu mà nghe Người. Còn những người thuộc phái Pharisêu và các kinh sư thì lẩm bẩm: “Ông này đón tiếp phường tội lỗi và ăn uống với chúng.” Ðức Giêsu mới kể cho họ dụ ngôn này:
“Người nào trong các ông có một trăm con chiên mà bị mất một con, lại không để chín mươi chín con kia ngoài đồng hoang, để đi tìm cho kỳ được con chiên bị mất? Tìm được rồi, người ấy mừng rỡ vác lên vai. Về đến nhà, người ấy mời bạn bè, hàng xóm lại, và nói: ‘Xin chung vui với tôi, vì tôi đã tìm được con chiên của tôi, con chiên bị mất đó.’ Vậy, tôi nói cho các ông hay: trên trời cũng thế, ai nấy sẽ vui mừng vì một người tội lỗi ăn năn sám hối, hơn là vì chín mươi chín người công chính không cần phải sám hối ăn năn.”
“Hoặc người phụ nữ nào có mười đồng quan, mà chẳng may đánh mất một đồng, lại không thắp đèn, rồi quét nhà, moi móc tìm cho kỳ được? Tìm được rồi, bà ấy mời bạn bè, hàng xóm lại, và nói: ‘Xin chung vui với tôi, vì tôi đã tìm được đồng quan tôi đã đánh mất’. Cũng thế, tôi nói cho các ông hay: giữa triều thần Thiên Chúa, ai nấy sẽ vui mừng vì một người tội lỗi ăn năn sám hối.”
Rồi Ðức Giêsu nói tiếp: “Một người kia có hai con trai. Người con thứ nói với cha rằng: ‘Thưa cha, xin cho con phần tài sản con được hưởng’. Và người cha đã chia của cải cho hai con. Ít ngày sau, người con thứ thu góp tất cả rồi trẩy đi phương xa. Ở đó anh ta sống phóng đãng, phung phí tài sản của mình. Khi anh ta đã ăn tiêu hết sạch, thì lại xảy ra trong vùng ấy một nạn đói khủng khiếp. Và anh ta bắt đầu lâm cảnh túng thiếu, nên phải đi ở cho một người dân trong vùng; người này sai anh ta ra đồng chăn heo. Anh ta ao ước lấy đậu muồng heo ăn mà nhét cho đầy bụng, nhưng chẳng ai cho. Bấy giờ anh ta hồi tâm và tự nhủ: ‘Biết bao nhiêu người làm công cho cha ta được cơm dư gạo thừa, mà ta ở đây lại chết đói! Thôi, ta đứng lên, đi về cùng cha và thưa với người: ‘Thưa cha, con thật đắc tội với Trời và với cha, chẳng còn đáng gọi là con cha nữa. Xin coi con như một người làm công cho cha vậy’. Thế rồi anh ta đứng lên đi về cùng cha. Anh ta còn ở đàng xa, thì người cha đã trông thấy. Ông chạnh lòng thương, chạy ra ôm chồm anh ta và hôn lấy hôn để. Bấy giờ người con nói rằng: ‘Thưa cha, con thật đắc tội với Trời và với cha, chẳng còn đáng gọi là con cha nữa…’ Nhưng người cha liền bảo các đầy tớ rằng: ‘Mau đem áo đẹp nhất ra đây mặc cho cậu, xỏ nhẫn vào ngón tay, xỏ dép vào chân cậu, rồi đi bắt con bê đã vỗ béo làm thịt để chúng ta mở tiệc ăn mừng! Vì con ta đây đã chết mà nay sống lại, đã mất mà nay lại tìm thấy’. Và họ bắt đầu ăn mừng.”
“Lúc ấy người con cả của ông đang ở ngoài đồng. Khi anh ta về gần đến nhà, nghe thấy tiếng đàn ca nhảy múa, liền gọi một người đầy tớ ra mà hỏi xem có chuyện gì. Người ấy trả lời: ‘Em cậu đã về, và cha cậu đã làm thịt con bê béo, vì được lại cậu ấy mạnh khoẻ’. Người anh cả liền nổi giận và không chịu vào nhà. Nhưng cha cậu ra năn nỉ. Cậu trả lời cha: ‘Cha ơi, đã bao nhiêu năm trời con hầu hạ cha, và chẳng khi nào trái lệnh, thế mà chưa bao giờ cha cho lấy được một con dê con để con ăn mừng với bạn bè. Còn thằng con của cha đó, sau khi đã nuốt hết của cải của cha với bọn điếm, nay trở về, thì cha lại giết bê béo ăn mừng!’ Nhưng người cha nói với anh ta: ‘Con à, lúc nào con cũng ở với cha, tất cả những gì của cha đều là của con. Nhưng chúng ta phải ăn mừng và hoan hỉ, vì em con đây đã chết, nay lại sống, đã mất, nay lại tìm thấy.”
[/loichua] [loichua id=”2″ title=”Suy niệm”]
TRỌN NIỀM VUI
“Xin chung vui với tôi” (Lc 15,6).
Cả ba dụ ngôn trong Tin Mừng hôm nay đều kết thúc ở tâm tình vui mừng hoan hỷ. Đó là nỗi vui mừng khôn tả của người mục tử tìm thấy con chiên lạc; đó là niềm hân hoan phấn khởi của bà góa tìm ra đồng bạc bị mất; và đó là tâm tình hoan hỷ tột độ của người cha khi người con thứ tìm về với mình. Sau những nỗi niềm dâng trào ấy, cả ba dụ ngôn đều đưa đến một quang cảnh đầm ấm tươi vui đầy tràn là bữa tiệc mừng rộn ràng với đông đảo bạn bè, hàng xóm.
Sau một năm đi tiếp cận mục vụ dự tòng và tân tòng, chúng ta đón nhận nhiều tâm tình chia sẻ của họ. Có những tâm hồn được ơn trở lại cách ngoạn mục bởi một biến cố lạ thường, có những mảnh đời trải qua những bế tắc trong cuộc sống và tìm thấy niềm an ủi nơi Đạo Công Giáo, có những con người thực tâm tìm về với Chúa khi trải qua một kinh nghiệm đức tin sâu xa, và cũng còn đó những tâm hồn vào Đạo chỉ như một thủ tục cần để tiến hành hôn phối. Dầu vậy, sau khi đã được ơn đón nhận đức tin qua các Bí Tích Khai Tâm, ban đầu họ được đón nhận cách niềm nở, nhưng sau đó, họ lại bị bỏ mặc để “tự lớn lên trong Chúa Thánh Thần”, và cái mác “tân tòng” đeo bám họ suốt cuộc đời, để họ cứ mãi tự hỏi: “Bao giờ mình mới hết là tân tòng?”
Thật hữu ích cho chúng ta khi suy niệm bài Tin Mừng hôm nay. Như con chiên lạc được người mục tử tìm thấy, như đồng bạc được bà góa nghèo tìm ra, và như người con thứ tìm về bên cha mình, những người dự tòng đáng được mọi Kitô hữu chăm sóc, trợ giúp và chỉ dẫn từ những bước đầu tiên trong giai đoạn dự tòng cho đến khi họ trở thành một Kitô hữu thực thụ. Thế nhưng, quang cảnh đầm ấm tươi vui của những ngày đầu được lãnh nhận các Bí tích Khai tâm dần nhạt phai khi họ không còn được nhận lãnh bất cứ một sự trợ giúp nào như đã có trước đó. Hụt hẫng, lạc lõng giữa Đạo mới với những nghi thức và cung cách mới, lại thêm những người đồng đạo xem họ là “bổn đạo mới – tân tòng” làm cho họ càng thấy khoảng cách hơn nữa. Hãy để cho niềm vui của họ được trọn vẹn sau khi họ đã thành Kitô hữu. Đừng để cho cái mác “tân tòng” cứ đeo bám họ mãi, khiến họ có cảm giác như họ luôn là Kitô hữu hạng hai thay vì họ cảm nhận được họ là những Kitô thứ hai của Chúa.
Lạy Chúa Giêsu, chúng con cần đến Chúa, những người tân tòng cần đến Chúa! Xin cho tất cả chúng con biết chia sẻ, đỡ nâng, cảm thông và cùng nhau tiến về phía Chúa để niềm vui của chúng con được nên trọn trong Chúa. Amen.
[/loichua]